Vừa
đặt chân đến tỉnh Nongkhai ở đông bắc Thái Lan, anh bạn hướng dẫn viên
du lịch đã đề nghị chúng tôi nếm thử món nem nướng nức tiếng của nơi
này. Điều bất ngờ, chủ nhà hàng là một người Việt.
Bơ vơ giữa đất khách
Ngồi
trước mặt chúng tôi là bà lão gần 80 tuổi, tóc trắng như cước, nụ cười
hiền hậu và vẫn giữ được giọng Việt chuẩn. Đó là bà Lương Thị Vỵ, chủ
nhà hàng Daeng Namnuang nổi tiếng ở Nongkhai.
Bà
kể, ngày ấy cô bé Vỵ quê ở tỉnh Thừa Thiên - Huế cùng cha mẹ đặt chân
đến đất Thái khi mới 13 tuổi. Hành trang gia đình đem theo là cách nấu
một số món Huế như bún, nem lụi, bánh cuốn... Ngày ngày cha mẹ cô dậy từ
sáng sớm để chuẩn bị rồi rong ruổi trên khắp các nẻo đường của Nongkhai
bán cho người Thái. Cuộc sống đầy cơ cực nhưng niềm vui luôn tràn ngập
trong ngôi nhà bé nhỏ nằm nép mình bên dòng MeKong.
Niềm
vui tồn tại không được bao lâu thì cha mẹ lần lượt qua đời, để cô bé Vỵ
đang vào tuổi thiếu nữ bơ vơ giữa xứ lạ. Từ ấy, Vỵ phải bươn chải một
mình giữa dòng đời để kiếm sống. Ở tuổi dễ sa ngã khi không có nơi bấu
víu, thay vì sống dựa vào người khác để an nhàn thì bà chọn cuộc sống
vất vả với gánh hàng ăn nhưng tâm hồn được thư thái. Với “gia tài” là
gánh bún chả, nem nướng mà cha mẹ để lại, ngày ngày bà quảy gánh mưu
sinh.
Bà Lương Thị Vỵ với món“namnuang”nổi tiếng.
Nhận
thấy người Thái đặc biệt ưa thích món nem nướng Việt, hàng ngày bà ghi
nhớ yêu cầu của khách rồi mày mò sáng chế sáu món nem nướng phù hợp khẩu
vị người Thái. Bà tìm tòi thêm các loại rau, pha chế gia vị, nước chấm
cho hợp với người bản xứ. Gánh hàng rong của cô thiếu nữ Vỵ ngày càng
đông khách và trở nên nổi tiếng. Thay vì phải rong ruổi khắp các nẻo
đường, gánh nem bà Vỵ chỉ cần đặt một chỗ cố định đã nườm nượp khách.
Tấm gương cho cộng đồng Việt
Cô
thiếu nữ Lương Thị Vỵ tần tảo, khéo léo trở thành tấm gương sáng cho
cộng đồng người Việt bấy giờ ở tỉnh Nongkhai. Nhiều chàng trai Việt kiều
và cả dân bản địa đem lòng yêu mến cô. Trong số ấy, bà chọn trao gửi
trái tim mình cho ông Hồ Văn Tuân - một chàng trai hiền lành cũng là
người Thừa Thiên - Huế.
Sau
khi kết hôn, hàng nem nướng của bà Vỵ càng đắt khách và cần thêm người
phụ giúp, ông Tuân tự nguyện từ bỏ công việc công nhân để phụ giúp vợ.
Chính ông đã đi qua nhiều ngả đường của Nongkhai để tìm ra vị trí ưng ý
mở một quán nem nướng nhỏ cho vợ có chỗ bán ổn định.
Mỗi ngày nhà hàng Daeng Namnuang của bà Vỵ đón hàng ngàn thực khách.
Nhận
thấy người Thái đặc biệt ưa thích món nem nướng Việt, hàng ngày bà ghi
nhớ yêu cầu của khách rồi mày mò sáng chế sáu món nem nướng phù hợp khẩu
vị người Thái. Bà tìm tòi thêm các loại rau, pha chế gia vị, nước chấm
cho hợp với người bản xứ. Gánh hàng rong của cô thiếu nữ Vỵ ngày càng
đông khách và trở nên nổi tiếng. Thay vì phải rong ruổi khắp các nẻo
đường, gánh nem bà Vỵ chỉ cần đặt một chỗ cố định đã nườm nượp khách.
Tấm gương cho cộng đồng Việt
Cô
thiếu nữ Lương Thị Vỵ tần tảo, khéo léo trở thành tấm gương sáng cho
cộng đồng người Việt bấy giờ ở tỉnh Nongkhai. Nhiều chàng trai Việt kiều
và cả dân bản địa đem lòng yêu mến cô. Trong số ấy, bà chọn trao gửi
trái tim mình cho ông Hồ Văn Tuân - một chàng trai hiền lành cũng là
người Thừa Thiên - Huế.
Sau
khi kết hôn, hàng nem nướng của bà Vỵ càng đắt khách và cần thêm người
phụ giúp, ông Tuân tự nguyện từ bỏ công việc công nhân để phụ giúp vợ.
Chính ông đã đi qua nhiều ngả đường của Nongkhai để tìm ra vị trí ưng ý
mở một quán nem nướng nhỏ cho vợ có chỗ bán ổn định.
Với
tài nghệ của bà Vỵ kết hợp khả năng điều hành của ông Tuân, từ một gánh
hàng nhỏ rồi một gian quán nhỏ, vợ chồng bà Vỵ mở được nhà hàng sang
trọng với quy mô hàng ngàn mét vuông, kèm theo một nhà hàng nổi trên
sông MeKong với tên gọi Daeng Namnuang, mỗi ngày phục vụ hàng ngàn lượt
khách Thái và du khách quốc tế đến thưởng thức món nem nướng Việt. Đến
nay, thương hiệu này đã được gia đình bà Vỵ phát triển thành chuỗi nhà
hàng với ba cơ sở ở Nongkhai, Udon và Chiang Mai. Đặc biệt, mỗi tuần nem
nướng Việt đều có mặt trong thực đơn hoàng gia Thái Lan để phục vụ nhà
vua và các hoàng thân.
Gia tài của mẹ là nghị lực sống
Vợ
chồng bà Vỵ sinh được tám người con. Bà lấy tên người con gái đầu là
Daeng – theo tiếng Thái là đỏ, may mắn, hạnh phúc kết hợp với phiên âm
“nem nướng” theo tiếng Thái để đặt tên cho nhà hàng của mình.
Lớn
lên không người thân, với bà Vỵ, con cái là báu vật của cuộc đời. Khi
các con lớn khôn thì công việc kinh doanh của bà đã thành công nên hầu
như các con không nhìn thấy hết được sự khó nhọc của cha mẹ. Bà tâm
niệm: “Tình yêu thương của mẹ cha là bệ đỡ cho các con, nhưng sự thành
công của các con là do nỗ lực mỗi người”. Hai ông bà buộc các con tự tìm
cho mình hướng đi chứ không sống bám vào thành công của cha mẹ. Bà tự
hào là đến nay các con đều lớn khôn và thành đạt, thành những cử nhân
giáo dục, kỹ sư, có ba người con nối nghiệp bà điều hành chuỗi nhà hàng
Daeng Namnuang.
Sinh
ra và lớn lên ở đất nước Thái Lan, nhưng các con bà Vỵ luôn được dạy
hướng về nguồn cội. Những câu chuyện rời rạc về quê hương còn đọng lại
trong tâm trí luôn được ông bà chắp nối thành những câu chuyện đẹp để
các con khắc ghi ngay từ ấu thơ.
Ngày
ông Tuân mất, tất cả các con đồng lòng đưa di hài cha về quê hương ở
làng Hoà Viện (xã Phong Hoà, huyện Phong Điền) an táng. “Năm nào đại gia
đình tôi cũng tổ chức về quê tảo mộ, vừa để thăm quê hương, cho con
cháu thế hệ thứ hai, ba trong đại gia đình biết được cội nguồn, hiểu hơn
về cuộc sống đồng bào mình và tìm cách giúp đỡ những gia đình nghèo khó
ở đây”, bà Vỵ chia sẻ. Bà Vỵ cho biết năm vừa rồi, thông qua lãnh sự
quán Việt Nam tại Đông Bắc Thái Lan, bà đã tặng mấy chục chiếc xe lăn
cho người tàn tật, nạn nhân chất độc da cam tại Việt Nam. Bà và gia đình
sẽ tiếp tục các kế hoạch thiện nguyện của mình ở quê nhà.
Chuỗi
nhà hàng Daeng Namnuang của bà Lương Thị Vỵ đã được báo chí Thái Lan
vinh danh là nhà hàng thành công nhất của người Việt trên đất Thái. Công
việc kinh doanh phát đạt là niềm tự hào của cuộc đời bà, nhưng “Gia tài
lớn nhất tôi để lại cho con cháu không phải là khối tài sản to lớn mà
chính là cách tôi vượt qua những khó khăn, nghiệt ngã của cuộc đời, niềm
tin vào cuộc sống và tình yêu dành cho mọi người xung quanh”, bà cụ
Việt kiều 80 tuổi nhẹ nhàng chia sẻ.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét